Năm 2016 anh Cương quyết tâm bỏ công việc có thu nhập ổn định, mặc kệ lời ra tiếng vào của những người xung quanh, nghiên cứu, ấp ủ dự định khởi nghiệp bằng chính những sản phẩm nông nghiệp trên quê hương mình.
Anh bày tỏ: “Trong khi phát triển bền vững trở thành xu hướng của nhiều nơi mình đi qua thì ở quê mình việc bán đất, bán ruộng, bà con bỏ lên thành phố lớn làm việc khiến mình trăn trở nhiều năm. Vì vậy, khi có cơ hội mình đã trở về quê khởi nghiệp sản xuất các nông sản quê hương”.
Thế nhưng, con đường khởi nghiệp chưa bao giờ là dễ dàng. Lần đầu tiên Minh Cương khởi nghiệp bằng cách đầu tư, góp vốn cùng bà con mở tiệm nông sản sạch. Chưa được như mong muốn ban đầu, anh rẽ hướng cùng gia đình xây dựng nhà máy sản xuất các sản phẩm từ gấc như: dầu gấc, nước ép gấc… Cuối cùng mô hình của gia đình anh thất bại do thiếu hụt nguồn vốn, sản phẩm không có thị trường tiêu thụ. Cơ sở sản xuất buộc phải đóng cửa cùng khoản nợ 5 tỷ đồng.
Vực dậy từ nền kinh tế khó khăn của gia đình, anh Cương tìm tòi, nghiên cứu thêm về thị trường nông sản. Tuy nhiên, lần này anh không được gia đình ủng hộ. “Mình bắt đầu lại từ con số âm, sau khi mình thất bại với lần khởi nghiệp thứ 2 thì gần như mọi người đều không ủng hộ. Ba mẹ mình còn đi tìm việc cho mình nữa. Động lực lớn nhất lúc đó của mình là được tạo dựng một mô hình sản xuất bền vững trên quê hương. Nghĩ đến việc các nông sản bản địa được chế biến gia tăng giá trị, đem kinh tế về cho quê hương, mình càng thêm ý chí bắt đầu lại”.
Trong những ngày tháng chưa biết khởi nghiệp lại bằng nguyên liệu gì, nguồn kinh tế còn khó khăn, anh Cương tranh thủ học nấu ăn, làm chè, dưa góp để bán cho các đơn vị nhỏ trong địa phương và bán online.
Những công việc này giúp anh trang trải qua ngày, đủ tiền trả lương cho nhân sự và tích góp được hơn 40 triệu đồng. Khi bắt đầu làm lại với mô hình tương ớt truyền thống, vợ chồng anh Cương gom góp thêm được ít vốn chỉ đủ mua máy xay mịn và dựng phòng chế biến rộng hơn 40m2 hợp quy chuẩn an toàn vệ sinh thực phẩm.
Trong quá trình làm tương ớt, anh Cương gặp không ít khó khăn. Anh kể: “Mình học ngành du lịch và may mặc. Khi bắt tay làm tương ớt, mình không có chút kinh nghiệm nào. Ở đây lại là tương ớt truyền thống nên cách làm còn cầu kỳ hơn. Mình mất 4 tháng để vừa thí nghiệm, vừa đọc các tài liệu trong và ngoài nước, vừa đi học các tiêu chuẩn an toàn vệ sinh của Nhà nước”.
Để có được công thức riêng, anh Cương tìm tòi trên mạng các công thức chế biến, bảo quản của ông bà ngày xưa. Sau đó anh tự mình căn đo, điều chỉnh cho phù hợp khẩu vị bây giờ, đáp ứng được nhu cầu của khách hàng.
Sản phẩm thủ công đem lại lợi nhuận cao
Những sản phẩm đầu tiên ra đời, Minh Cương nhận được nhiều phản hồi tích cực. Mọi người đều tỏ ra bất ngờ và thích thú với loại tương ớt được làm theo cách truyền thống.
Để cho ra được sản phẩm hoàn thiện, tất cả các công đoạn đều được anh cẩn thận kiểm tra, từ khâu thu mua ớt tươi, làm sạch, xay nhỏ và cuối cùng là đem đi ủ. “Với mình chất lượng quan trọng nhất, nếu không cẩn thận thì chum tương ớt có thể hư hoặc không thơm. Một mẻ tương mình ủ từ 3-6 tháng thì đạt. Sau công đoạn thủ công truyền thống, tương ớt sẽ được chế biến bằng máy để đảm bảo an toàn vệ sinh thực phẩm, năng suất và chất lượng đồng đều. Các sản phẩm của mình bảo quản bằng phương pháp thanh trùng có hạn sử dụng 1 năm khi chưa mở nắp”.
Anh Cương còn cho biết, trong quá trình hoàn thiện sản phẩm, nếu không cẩn thận làm sai một công đoạn thì sẽ bị hỏng một mẻ tương ớt lớn. Vậy nên để theo đuổi được công việc này cần nhất vẫn là đam mê.
“Lúc bắt đầu mình đã suy nghĩ rất nhiều về những khó khăn có thể gặp phải. Nghề truyền thống nếu không thay đổi, nghiên cứu, phát triển sản phẩm mới thì rất khó để duy trì các giá trị trăm năm. Mình quan niệm đã làm thì không tiếc, đã đi thì không ngoái đầu lại. Hồi đầu, nhiều mẻ lên mùi khó chịu do cách mình làm chưa chuẩn. Mỗi lần như vậy đều phải bỏ đi và mất nhiều ngày tìm nguyên nhân”, Minh Cương chia sẻ.
Sau hơn 2 năm phát triển mô hình thủ công, trải qua nhiều lần thất bại, đến nay số lượng tương ớt xuất ra đã trên 100.000 chai, mang về cho anh lợi nhuận hơn 1 tỷ đồng mỗi năm.
Chia sẻ thêm về dự định trong tương lai, anh Cương mong muốn đơn vị sản xuất của mình sẽ là cầu nối đưa trái ớt, nông sản của bà con quê hương đến tay nhiều khách hàng dưới hình thức là những sản phẩm an lành, bảo vệ sức khỏe.
Kiều Trinh
" alt=""/>Bỏ phố về quê làm nông nghiệp, 9X có doanh thu hàng tỷ đồng/nămTôi vào Facebook của họ và thấy họ đã huỷ kết bạn với nhau. Tự nhiên tôi thấy lòng mình trống vắng bởi đã quá quen việc họ dành cho nhau những comment (bình luận) đầy hài hước, tình cảm vậy mà tuyệt nhiên gần đây không còn nữa.
Tôi đã quen hình ảnh hai người họ sánh bước bên nhau nhưng gần đây chỉ thấy hình của người chồng với con hoặc người vợ với con.
Tôi muốn gửi tin nhắn cho họ mà chẳng biết nói gì. Tôi có hàng tỉ lời khuyên cho những người xa lạ sao chẳng tìm ra nổi một lời khuyên nào cho người thân?
![]() |
Ảnh minh họa |
Có bao nhiêu cặp đôi như thế? Họ đã nắm tay nhau đi suốt một chặng đường dài, cùng nhau vượt qua thác ghềnh tuổi trẻ, sống tận hiến hết trái tim mình cho cuộc hôn nhân đầu tiên và duy nhất ấy. Thế mà một hôm, chiếc ly bảy màu mỏng manh kia vụt vỡ, để lòng tin vào hôn nhân thêm một vệt xước dài, thăm thẳm, đớn đau.
Chúng ta chẳng ai dám chắc nắm tay nhau đi đến cuối đời. Hôn nhân là thế, muốn mong đôi khi chẳng phải cứ mong muốn là được. Chẳng phải cố gìn giữ thì nó sẽ bền vững. Thứ mong manh nhất chẳng phải tơ trời mà là tơ duyên, mà là tơ tình một sợi. Chẳng ai giữ nổi! Chẳng ai quản nổi!
Nhiều lúc tôi lẩn thẩn nghĩ, thứ tình bền vững nhất có khi lại là thứ tình của người đã khuất trong tim người ở lại chứ để đi tới già với nhau hẳn phải cần nhiều lắm những may mắn.
Như kiểu người chồng và người vợ phải trở thành khí trời của nhau vậy chứ là gì khác thì cũng đến một ngày tan vỡ. Tình yêu mong manh nên người ta cần đến tình thương để gắn chặt nhau lại.
Nhưng tình thương bền vững hay không lại chẳng phải do ta tạo ra. Có ai dạy được nhau cách để thương và được thương? Trước hôn nhân, ai cũng chỉ là đứa trẻ.
Dẫu kết hôn đến lần thứ 2, 3, ,4 thì kinh nghiệm của hôn nhân trước vốn chẳng thể áp dụng cho cuộc hôn nhân sau. Người ta cũng chẳng bớt đi ngốc nghếch được khi yêu một ai đó.
Có quá nhiều cách để người ta buông tay nhau ra nhiều đến độ cái hắt xì có khi cũng thành lý do. Nhưng chẳng có cách nào để người ta điều khiển tim mình, ngăn việc mình muốn buông tay.
Bằng nếu làm được thì đó cũng chỉ là áp đặt bản thân mình, gắng gượng mà giữ lại. Hay tệ hơn thì là sự hy sinh với vô vàn lý do kiểu anh ấy là một người cha tốt hoặc cô ấy không có lỗi, là lỗi ở mình quá đòi hỏi cô ấy thôi.
Nếu chia tay vì người thứ 3 thì đã đành một nhẽ. Dù nói thật, ai lớn tiếng nói vợ mình, chồng mình có bồ mình sẽ bỏ ngay đều là bởi họ yêu bản thân họ hơn, yêu cái sĩ diện của họ hơn mà thôi.
Bằng còn yêu người ấy thì có đánh chết họ cũng chẳng thể buông tay. Huống hồ là chuyện có người thứ 3, mà đôi khi, vì lỡ bước sai đường, trái tim lạc. Nhiều người vẫn tha thứ để bước tiếp bên nhau và chỉ buông tay vì cảm xúc trong lòng không còn dành cho nhau nữa!
Cả hôm nay, tôi cứ vào facebook của 2 người bạn ấy xem lại hình ảnh cũ của họ. Tôi muốn khóc. Nó thực sự đớn đau hơn cả việc chứng kiến một người chết trẻ. Nó xót xa đến mức có cảm giác như chẳng còn tin gì nữa trên đời. Kể cả với cuộc hôn nhân của chính bản thân mình. Trời ạ, có thứ gì để vịn vào lúc lòng rỗng vắng thế này không?
Tôi những muốn gửi bài viết này cho 2 người họ đọc nhưng lại sợ điều đó sẽ làm họ gặp thêm nhiều phiền muộn. Nên tôi đành lòng đứng từ xa cùng lời cầu nguyện cho họ, cho hôn nhân của họ và cho cả những cuộc hôn nhân của bạn bè mình, của mình.
Để đừng đến một ngày phải remove (loại bỏ) nhau ra khỏi friendlist (danh sách bạn bè), block (xóa vĩnh viễn) nhau khỏi đời nhau, hay chúng ta phải nói về nhau như đoạn quá khứ đã từng xanh mướt đầy khao khát, về đoạn đường cả hai đã từng qua và đứa con đã sinh ra từ những ngày yêu nhau thắm thiết!